Trời thành phố đang giao mùa, tạm biệt mùa xuân ấm áp đôi chút gió se lạnh và bắt đầu vào mùa hè oi bức với những cơn mưa rào như cuốn trôi mọi thứ trong lòng tôi. Ngồi trong lớp học, nhìn ra khoảng trời bao la đang bị những đám mây đen chen nhau che phủ làm những tia nắng yếu ớt không thể len qua nổi. Gió cuốn tới, những hạt mưa bắt đầu rơi, từ nhũng hạt nước nhỏ xíu thôi sau đó là hàng ngàn giọt mưa bắt đầu trút xuống. Ngồi trong lớp nhưng hồn tôi đang trải dài với không gian, nhìn mưa tôi lại cảm thấy như đang gặp người bạn của mình. Gởi cặp vở cho lũ bạn trong lớp, tôi liền lẻn chạy ra ngoài cổng trường.
Vừa bước khỏi mái hiên trước cổng những hạt mưa bắt đầu rơi ướt đôi gò má, cái cảm giác lành lạnh đang lăn tăn sao mà quen thuộc thế. Trải dài những bước chân trong mưa, tôi tìm đén góc công viên quen thuộc, nơi tôi đã từng ngồi rất lâu dưới mưa.....Còn nhớ lần cuối tôi dầm mưa tôi đã khóc rất nhiều, lúc đó mưa vuốt nhẹ dỗ dành, mưa như nói rằng không được khóc.Từ đó đến giờ tôi cảm giác chai lì với buồn phiền, mọi thứ với tôi chỉ là phù phiếm, chỉ là những sự vật diễn ra rồi cũng sẽ phải trôi qua, cũng phải dừng lại một lúc nào đó, nó không thể làm tôi bồn phiền hay suy nghĩ gì mãi được.
Cuộc sống cứ tiếp diễn, mọi thứ đến và đi... Với tôi giờ đây cảm giác đang đứng tại lưng chừng dốc, không biết mình sẽ tuột dốc hay tiếp tục trèo lên tận đỉnh đồi. Nếu trèo lên tôi sẽ phải đấu tranh với mọi thứ để dành mọi thứ, để sống với cuộc sông thực là chính mình, đấu tranh để có được người tôi thật sự yêu thương, người tôi không bao giờ muốn làm người ta đau. Còn không sẽ tuột xuống chân đồi, tại đó chắc chắn tôi sẽ để mọi thứ cứ trôi qua, tại đó tôi sẽ sống cuộc sống áp đặt, người ta đến với tôi, tôi đồng ý mà không phản đối, người ta muốn gì ở tôi, tôi đều có thể cho hết. Nhưng tôi biết đó chỉ là sự đáp ứng mà thôi. Tôi cho họ thứ họ cần nhưng không bao giờ tôi cho họ được con người thực cũng như tình cảm thật. Biết đâu tôi lại cho người ta hạnh phúc ảo vọng mà thôi.. Đôi khi tôi kể những câu chuyện vu cơ, mong sẽ được lời oán trách, mong sẽ được lời hỏi han độn viên nhưng sao nó gò bó và ép buộc thế, Cách tốt nhất tự đóng của sổ tâm hồn lại và thì thầm một mình dưới mưa.
Cơn mưa đầu mùa đến thật đúng lúc, đúng lúc tôi cần một người bạn, đúng lúc tôi muốn khóc thật to....
Và cơn mưa lại vuốt đôi gò má thì thầm "Đừng khóc nữa".
Lolyna_stupjd