Giữa cuộc sống hàng ngày đang diễn ra như hơi thở, có bao nhiêu người giống ta? Từng như ta? Trải nghiệm như ta?
Những cung bậc của tình yêu thì vẫn vậy, có đủ dư vị thương yêu lẫn hờn ghen, đau khổ. Với mỗi người tuy có sự khác biệt nho nhỏ nhưng cuối cùng nhịp đập con tim sao khác đây?
Ta buồn, buồn da diết. Ta sợ ta của khoảnh khắc này, trái tim bơ vơ, tâm hồn hoang hoải, cõi lòng tái tê, yêu thương đã bỏ ta đi mất rồi, yêu thương ơi!
Ta gọi tên yêu thương trong vô vọng. Từng ngón tay nhỏ, gân guốc níu chặt nơi trái tim nghẹn ngào nức nở. Chẳng ấm áp, chẳng mềm mại nhưng vẫn cố đưa bàn tay buốt giá lên vuốt ve, mơn man trái tim cô quạnh. Vô nghĩa ở một khoảng lưng chừng.
Ừ, nhé! Ta vẫn sống lạc quan để rồi trong một lúc bất chợt khi lạc quan mê mải rong chơi, ta bị nỗi buồn và sự trống vắng hành hạ. Chúng như những tên cai ngục ác độc nhất trên đời. Chúng tàn nhẫn dùng những sợi roi to bản quất vào tim ta đau đớn. Nghiệt ngã thay. Ta hoảng loạn trong bể khổ và tiếng cười nhạo báng từ xung quanh.
Ước gì ta được gặp hi vọng.
Ta mơ tưởng một ngày có nắng, có gió. Nắng thì vàng trong như mật. Gió thì êm ái như nhung, nhưng dường như ngày hi vọng ấy chẳng đến cùng ta.
Xòe bàn tay ra, chẳng có gì dù là đôi ba chiếc lá. Mọi thứ đều tuột khỏi bàn tay và ra đi mãi mãi. Ta mang nặng cảm giác mình là kẻ khất thực, vay mượn yêu thương từ những người dư thừa. Tạm thời chấp nhận gọi ta trong giây phút này là "kẻ đáng thương".
Ta hiểu rằng không chỉ riêng ta mà bất cứ ai cũng đều vậy, đều có một đôi lúc rơi vào cơn tuyệt vọng. Là khi một mình, là lúc bóng đêm - không gian và những cảm xúc của một người xa lạ gợi nhắc, rồi sự cô đơn được dịp thổi vào tim người chút chống chếnh không yên.
Bởi vì ta đang sống, bởi vì ta là một con người có trái tim và có cảm xúc nên ta chấp nhận ta của khoảnh khắc này. Ta công nhận nỗi buồn để khẳng định hạnh phúc đích thực mà ta đang đợi chờ.
Ta từng đọc được rằng: "Em đừng trách tại sao cuộc sống lại bỏ quên em. Cuộc sống vẫn trao yêu thương và hi vọng cho mỗi người, chỉ là em không nhận ra cuộc sống luôn chạm khẽ vào em để nói rằng "yêu thương". Khi một giọt sương mỏng manh rơi nhẹ lên má em mát rượi, em trách rằng: "vô duyên quá". Khi cơn gió xào xạc làm mái tóc nhẹ bay, em thở than: "gió gì rối tóc". Em có chợt nghĩ: "Cuộc sống đang muốn vỗ về em đấy, em ơi!""
Ta nhớ chợt nhớ chiều nay khi đi trên đường, có một anh chàng rất đẹp trai đuổi theo xe ta. Ta ngơ ngác chẳng thể hiểu nổi vì sao. Và lúc anh chàng đó bắt kịp đi song song bên cạnh ta, mỉm cười rất tươi và nói: "Em ơi, chân trống kìa". Ta cười như si ngốc. Niềm vui bừng trên khuôn mặt đang dại vì rét. Ta hiểu: Cuộc sống đang chạm khẽ vào ta để ta biết rằng ta còn được yêu thương.
Vì thế nên khi nỗi buồn hôn nhẹ lên trái tim, ta để mặc cho nó thỏa sức vẫy vùng. Ta thưởng thức nỗi buồn như đang nhấm nháp một ly cà phê thơm, dù vị đắng ngắt của nó không phải là dễ chịu. Từ bao giờ ta đã học thành thói quen lạ lùng đó...
Hình như ngay cả khi hi vọng cũng mỏng manh như làn khói loãng tan, thì ta vẫn có thể tiếp tục sống và tin tưởng vào yêu thương thật nhiều.
Lolyna_stupjd